Super Group For 4 IT
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Super Group For 4 IT
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Mong các bạn xem và góp ý dùm mình. https://sgit4.forumvi.com/forum-f2/topic-t64.htm....Thanks tất cả... ZHE64848 ZHE6448 .*** :hsjs67yw37yw:ZHE6448***
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» English Tooltip 3.0
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeThu Sep 15, 2011 8:38 pm by Admin

»  Cho cuộc sống..Ngày hôm nay!
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeWed Apr 20, 2011 5:23 pm by gianggiangonline

» Giáo trình C cực hay và cơ bản...
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeFri Apr 08, 2011 11:58 am by Admin

» C618311R12
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeSat Mar 19, 2011 2:25 pm by Admin

» Cách nhìn mới về cuộc sống
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeWed Mar 16, 2011 3:32 pm by gianggiangonline

» Bài giải C #
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeMon Mar 07, 2011 12:06 am by Admin

» Lịch học chính trị cuối khóa
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeSun Feb 13, 2011 9:41 am by cuong_handsome

» Tìm hiểu về RED5
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeThu Jan 20, 2011 4:49 pm by Admin

» Giúp đỡ anh em tìm hiểu các chức năng của Forum........
Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeThu Jan 20, 2011 10:14 am by gianggiangonline

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm

Share | 
 

 Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Phó Giáo Sư
Phó Giáo Sư
Admin

Tổng số bài gửi : 153
Điểm_Cấp_Bậc : 342
Cấp bậc : 16
Join date : 04/04/2010
Age : 34
Đến từ : Viet Nam

Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Vide
Bài gửiTiêu đề: Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ?   Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ? Icon_minitimeWed Jan 05, 2011 9:20 am


Chợt nhận ra mình đã quá vô tâm với mẹ

Tiền mẹ gửi ra đều mỗi tháng con chê ít, con điện về giục mẹ gửi thêm nhưng con đâu biết rằng đó là những đồng tiền “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mẹ phải làm việc cật lực cho người ta dù trời nắng hay mưa.

Mẹ thân yêu của con, đây là lần đầu tiên con viết thư cho mẹ. Con không biết phải bắt đầu từ đâu? Nhưng con viết bởi tấm lòng của con dành cho mẹ đang trỗi dậy trong người. Con muốn mình phải thật lòng viết nên những suy nghĩ, hành động, việc làm của con đối với mẹ bấy lâu mà con thấy mình có lỗi và cần được mẹ tha thứ. Con không thể trực tiếp nói với mẹ vì con sợ mẹ phải tổn thương nhiều. Sang một năm mới rồi con muốn tự nhìn nhận lại mình thật nhiều mẹ ạ!

Mẹ có biết không? Con thường thức khuya đến tận ba hoặc bốn giờ sáng chỉ để xem trận bóng đá hay nói chuyện bâng quơ với một vài đứa bạn lần đầu quen biết nhưng chưa bao giờ con ngồi lại tâm sự cùng mẹ mỗi lần đi học xa về. Mỗi lần về thăm nhà, con mặc kệ mọi chuyện, con ít khi nấu được một bữa cơm của đứa con xa quê khi ba mẹ chưa làm về, con quan tâm đến mấy đứa bạn ở quê nhiều hơn. Nghỉ được 2 ngày con lại dành hai ngày đó để đi chơi cùng chúng nó. Mẹ bảo con chở đi đâu đó? Con ậm ừ cho có rồi sáng mai lại ngủ lì để mẹ không bảo nữa, con hứa với đứa bạn mai đi uống café là chợt vùng mền dậy ngay sợ nó chờ.

Ngày cuối con lên đường ra học, mẹ thấy con đi bộ lên đường đón xe vất vả, mẹ mượn xe đạp chở con lên, con chê xe đạp cũ đi trên đường mấy bạn cười cho. Mẹ thấy con như vậy liền mượn xe khác cho bằng được. Tại sao vậy mẹ! Tại sao mẹ lại nuông chiều con thế! Chính mẹ đã dạy con rằng: “Làm người phải sống thật với chính mình”. Sao mẹ không quát con lúc đó, mẹ làm như vậy thì giờ đây con thấy mình có lỗi vô ngần.

Mẹ tiễn con lên đường nhập học và mỗi lần con về quê rồi ra lại học, bạn bè con thì không đứa nào cả. Mẹ căn dặn đủ điều khi con ra thành phố học, con thấy mệt mỏi vì lời mẹ dặn rồi ậm ờ qua loa, để rồi giờ đây con thấy mình vỡ lẽ những lời căn dặn ấy là vô giá.

Tiền mẹ gửi ra đều mỗi tháng con chê ít, con điện về giục mẹ gửi thêm nhưng con đâu biết rằng đó là những đồng tiền “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mẹ phải làm việc cật lực cho người ta dù trời nắng hay mưa. Ngày 20/10 hay ngày 8/3, con dành những nụ cười tươi của mình, những bó hoa đẹp nhất cho mấy đứa bạn gái con quen nhưng con chưa bao giờ dành những điều đó cho mẹ, ngay cả ngày sinh nhật của mẹ cũng vậy. Con chưa bao giờ cười tươi như vậy! Con chưa bao giờ tặng một bó hoa nào cả!

Con chưa bao giờ gọi điện cho mẹ dù con biết rằng: Khi mẹ nghe được những lời nói của con trong những ngày đó, không cần lời chúc đâu mẹ cũng vui nhiều rồi. Con biết điều đó. Con thật là tệ quá! Con khóc, con trách mình nhiều lắm. Nhiều lần con hứa sẽ thay đổi nhưng không được. Tại sao con lại không thể can đảm mở lời chúc mừng mẹ? Tại sao con lại như vậy khi xung quanh bạn bè con đều làm được? Có lẽ tính con nhút nhát hay vì tình yêu thương của con dành cho mẹ đã để cho một ai khác lấy đi. Con đã tự trả lời với mình rất nhiều.

Con ra Đà Nẵng học, cứ cách một hai ngày mẹ gọi hỏi thăm sức khỏe con, mẹ hỏi con học hành ra sao? Con trả lời cho xong chyện rồi tắt máy, con bảo con học bài, con phải đi học thêm. Trong khi đó, con lại ngồi rảnh rỗi uống café, xem phim cùng mấy đứa bạn. Con nói chuyện rồi cười vui vẻ nhưng con đâu biết rằng mẹ phải lo lắng ở quê nhà.

Giờ đây con thấy thiếu lời hỏi thăm của mẹ mỗi ngày. Có phải mẹ giận con rồi không? Mẹ à! Xin mẹ đừng giận, con đã biết lỗi mình rồi! Con sợ một mai đây sẽ không còn có cơ hội được nghe lời mẹ dặn và sự quan tâm của mẹ dù muốn thế nào đi chăng nữa.

Con hứa với mẹ trước khi lên đường nhập học là sẽ cố gắng học tập tốt, mẹ bảo: “Học tốt vào rồi kiếm cái bằng khá mà đi làm, ba mẹ phải khổ nhiều rồi. Ba mẹ không được bằng người ta nên giờ đây phải lao động bằng sức của mình, con thì khác nên gắng học vào”. Nhưng mẹ có biết con đã không làm được, con không hoàn toàn làm chủ được bản thân mình để rồi ăn chơi lêu lổng với bạn bè. Càng ngày sức học của con hoàn toàn kém, nhiều khi con phải chuẩn bị tâm lí cho việc học lại.

Con đau khổ vì tình cảm của con không được đáp trả, con khóc, con lăn mình vào những đêm thức trắng triền miên để suy nghĩ về những gì mình phải chịu đựng. Con đâu biết rằng, thân thể con, đôi mắt của con, tất cả những gì con có là do mẹ cho con, con đau khổ rồi dày vò mình mà không chú ý đến nỗi đau của mẹ. Con không khóc cho những nỗi niềm của mẹ, con không chia sẻ với những buồn vui với mẹ trong công việc. Tại sao con lại có thể dễ dàng vấp ngã và phải khóc vì những tổn thương đầu đời. Con có lỗi với mẹ lắm!

Mẹ ơi! Con biết mẹ yêu và thương con nhiều lắm dù con làm gì có lỗi đi chăng nữa. Mẹ ơi! xin đừng im lặng, xin mẹ hãy trách phạt con vì như vậy con mới thấy mình vẫn là con yêu của mẹ. Sang năm mới này con hứa sẽ thay đổi mình, con sẽ gọi điện về hỏi thăm mẹ thường xuyên; con sẽ về quê và thăm mẹ vào những bữa cuối tuần con được nghỉ; con sẽ kể cho mẹ nghe những điều con con chất chứa trong lòng bấy lâu mà giờ đây con mới can đảm viết nên thành lời. Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ rất nhiều, nhiều hơn những gì có thể đong đếm được. Xin chúc mẹ năm mới dồi dào sức khỏe. Con yêu mẹ nhiều.

Nguyễn Văn Luận

Chia sẻ những mẩu chuyện vui buồn, cảm xúc, clip, ảnh, blog... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net

Theo vnexpress.net
Về Đầu Trang Go down
http://vn.360plus.yahoo.com/buixuantruong_89/
 

Còn bạn, còn tôi....thì sao. Chúng ta đã từng nghĩ tới mẹ?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Super Group For 4 IT :: Ngoài chủ đề học tập trên lớp :: Cửa sổ tâm hồn...-